Dải Gaza là gì?
Dải Gaza là một dải đất nhỏ hẹp giáp Israel và Ai Cập bên biển Địa Trung Hải. Một phần do vị trí ven biển đáng mơ ước, Dải Gaza đã từng bị tranh giành trong nhiều thế kỷ, nhưng cuộc xung đột hiện đại ở khu vực này chỉ bắt đầu từ năm 1948. Trước thời điểm đó, khu vực ngày nay được gọi là Dải Gaza — một vùng đất rộng 365km2 ôm lấy bờ biển Địa Trung Hải – nằm dưới sự cai trị của thực dân Anh như một phần của “Ủy trị Palestine” lớn hơn sau Thế chiến thứ nhất. Trong nhiều thế kỷ, khu vực này là nơi sinh sống của đa số người A rập theo đạo Hồi cùng một số ít người Do Thái và Cơ đốc giáo. Nhưng khi người Do Thái ở châu Âu chạy trốn trong Thế chiến thứ hai, dân số Do Thái đã tăng mạnh ở Gaza, một phần cũng nhờ sự ủng hộ của phương Tây, đặc biệt là ở Mỹ dưới thời Tổng thống Harry Truman, với ý tưởng tìm một quê hương cho người Do Thái.
Năm 1947, Liên hợp quốc, khi đó mới thành lập, đã thông qua kế hoạch phân chia khu vực này thành một quốc gia Do Thái và một quốc gia A rập. Người A rập Palestine, được sự hậu thuẫn của Syria, Liban, Jordan và Ai Cập, bác bỏ kế hoạch này vì nó chỉ cấp cho họ chưa đến một nửa đất đai mặc dù số lượng cư dân A rập đông gấp đôi cư dân Do Thái. Tuy nhiên, các nhà lãnh đạo của Israel đã đồng ý với kế hoạch đó và đơn phương thực thi. Vào ngày 14/5/1948, ngày quân đội Anh rời khỏi khu vực, các nhóm theo chủ nghĩa Phục quốc Do Thái do David Ben-Gurion lãnh đạo đã tuyên bố Israel là một nhà nước. Cuộc chiến tranh A rập – Israel đầu tiên nổ ra ngay ngày hôm sau.
Lực lượng Ai Cập thiết lập một căn cứ ở thị trấn Gaza và cố gắng đẩy lui quân Israel, nhưng đến mùa thu năm đó, khu vực họ kiểm soát xung quanh thị trấn chỉ còn dài khoảng 40km và rộng 8km. Khi Ai Cập và Israel đạt được thỏa thuận đình chiến vào tháng 2, biên giới của Dải Gaza được thiết lập và nó vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Ai Cập.
Gần 1 triệu người Palestine đã chạy trốn hoặc bị trục xuất khỏi nhà của họ trên vùng đất đã trở thành đất của Israel trong năm 1948, trong thời kỳ mà họ gọi là “al-Nakba” hay “Thảm họa”. Mặc dù Ai Cập kiểm soát Gaza, nhưng những người tị nạn Palestine đến Dải Gaza không được chính phủ cho phép đi vào phần còn lại của Ai Cập. Mất nhà cửa và sinh kế, khoảng 500.000 người trở nên phụ thuộc vào viện trợ của Liên hợp quốc.
Gaza tiếp tục nằm dưới sự kiểm soát của Ai Cập cho đến khi xảy ra Khủng hoảng Kênh đào Suez năm 1956, khi Ai Cập quốc hữu hóa tuyến đường vận chuyển chính này bất chấp Anh và Pháp phản đối. Các tàu của Israel đã bị ngăn không cho đi qua kênh đào cũng như không được sử dụng Eo biển Tiran nối Israel với Biển Đỏ. Để đáp trả, Israel đã tấn công Gaza, chiếm giữ dải đất này trong vài tháng trước khi áp lực quốc tế buộc họ phải trao trả lại cho Ai Cập.